cuoc song mi vi cua tieu nuong tu

; t/ - Bgc Ig tinh cam xot thuong, tran trgng doi vdi nhan vat Via Nuong; len an Truong Sinh, to cao xa hgi bat cong, dong thai the hien niem tin vao cugc song hom nay. t^udt mieic cua^ 'Jt^ucfiK 'Dec Nhimg dqc sac vi nghe thuat mieu td cua thi hdo Nguyen Du qua cdc trich doan Truyen Kieu md em dd hoc trong chuong trinh NgiJtvan 9. ;,:.',>v A Trong lòng bực bội nhưng Bảo Long tuân lệnh cha, không trở lại Việt Nam. Bảo Long bình thản chịu đựng cuộc sống khắc khổ trong quân ngũ, chan hoà với hai mươi bảy bạn đồng ngũ chung chạ trong một Điểm Douban: 6.2; Nội dung phim Manh Thê Thực Thần. Triệu Lộ Tư tiếp tục có vai thứ chính trong bộ phim Manh Thê Thực Thần lấy đề tài xuyên không. Bộ phim kể về Diệp Gia Dao (Chủng Đan Ni) một cô gái thời hiện đại bất ngờ xuyên không qua thiên thạch thần kỳ, trở thành nem mem gia vi cho vua an. de hon hop nguoi, cho ngo gai, tia to vao va mot it lat mong toi song. Ca nuong: de vo qua ca tim, nuong cho deu (tro qua lai) cho den khi qua ca mem. lot vo, xat tung mieng nho roi xep len dia. xao hanh toi voi dau an. them nuoc mam ngot va hon hop hanh toi xao vao dia. Cach lam nuov mam. Tieu Lnh Vu ap :-Van di a het long vi tieu e. nay ngi chet roi, co l nao tieu e khong a ngi en ni an ngh cuoi cung ? Khau Tieu San noi:-Thnh tnh cua cong t tieu ty xin tam lnh. Tieu Lnh Vu trong long nong nay quy trc Linh Co noi :-Van di coi tieu e nh con, san soc tng li tng ty. Vay co nng cung nh ty ty cua tieu e. T nay co nng ng goi tieu e la Parfois Dans La Vie On Rencontre Des Personnes. Editor LinhDưới tầng tầng lớp lớp màn, nam tử thân thể nằm sấp, cảm giác tê dại từ cột sống chạy thẳng đến đỉnh đầu, người dưới thân da thịt tuyết trắng kích thích cảm quan của y, khiến y không nhịn được lấy tay bao lấy hai đỉnh tròn tròn trên Vân Cẩm rên một tiếng, hàm răng cắn môi dưới, thế nào cũng không chịu nhả ra âm thanh, trên má đỏ ửng, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói “Ngọc lang, Ngọc Lương ca ca, chàng nhẹ chút, nhẹ chút...”Âm thanh này như mèo kêu, làm Ôn Ngọc Lương càng thêm trìu mến, rõ ràng mới vừa rồi đã muốn bắn ra, nhưng lúc này lại cắn răng nhịn xuống, chậm lại tốc độ va chạm, nửa người trước hạ xuống, nằm trên người nàng ta, cắn vành tai nàng ta, cúi đầu cười nói “Cẩm nhi, nàng gọi ta một tiếng, nhưng cũng không đồng ý gọi tên ta.”“Ta sợ bên ngoài sẽ có người đến...” Hướng Vân Cẩm cắn môi, thấp giọng trả lời một câu, chỗ nhụy hoa đột nhiên ngừng lại, khoái cảm đột nhiên dừng lại khiến nàng ta cảm thấy không thoải mái. Ôn Ngọc Lương vươn tay ra, từ dỗ hai người dán sát dần dần mò xuống dưới, tinh tế vỗ về Hướng Vân Cẩm, nói “Đừng sợ, viện này to như vậy, đã sớm không có người đến đây. Lúc này dù nàng có kêu đến vỡ yết hầu cũng sẽ không truyền ra khỏi viện này. Cẩm nhi, đến, gọi ta một tiếng.”“Còn có Hoan nhi ở bên ngoài đó.”“Nàng ta mỗi lần uống thuốc đều giống y như lợn chết, ồn ào thế nào cũng không dậy được.” Ôn Ngọc Lương cúi đầu, cũng càng ngày càng không thành thật, bàn tay càng thêm tỉ mỉ, đầu lưỡi cũng vòng qua tai nàng hấp của Hướng Vân Cẩm từ từ trở nên dồn dập, vốn là gắt gao cắn môi, đến cùng vẫn là không chịu nổi y chọc ghẹo, thấp giọng liên tục kêu, “Ngọc Lương ca ca, ca ca tốt của ta, tướng, tướng công!”Hai chữ tướng công’ vừa ra khỏi miệng, Ôn Ngọc Lương giống như nhận được cổ vũ rất lớn, ngừng tay, cánh tay dứt khoát đặt trên vai Hướng Vân Cẩm, dưới thân cũng mãnh liệt đẩy vào. Hướng Vân Cẩm nhịn không được ưm’ một tiếng, cực hạn vui thích dạy nàng ta nếm ngon ngọt, nức nở thành cả Ôn Ngọc Lương miệng cũng không ngừng nói tâm can bảo bối của ta’, chỉ đợi làm một lần tiến lên cuối cùng là hắn đã có thể giao ra, lúc sắp đến đỉnh Hướng Vân Cẩm đột nhiên đẩy hắn ra, kinh hoảng nói “Biểu ca, biểu ca, giống như có người đến đây...”Ngoài sân loáng thoáng truyền đến thanh âm của nữ tử, Ôn Ngọc Lương dừng lại nghỉ ngơi một lát, mới vừa rồi còn ảo não vì Hướng Vân Cẩm đẩy y ra, lúc này cũng thật sự lắp bắp kinh ngày thường, trừ Hướng Vân Hoan thỉnh thoảng dọn dẹp, viện này nhất định không có người đến đây, vừa rồi khi y bị t*ng trùng rút não mơ hồ nghe thấy tiếng vang cũng chỉ làm như bản thân nghe lầm, nhưng lúc này cẩn thận nghe kĩ, thanh âm của những người đó đúng là ở rất gần tim Ôn Ngọc Lương không khỏi trầm xuống, người bị kinh hách, cây gậy dưới thân lập tức héo rũ, y cũng không quan tâm, một mình vội nhảy xuống mặt đất nhặt quần áo lên mặc vào người. Vừa mặc được áo lót liền nghĩ đến Hướng Vân Cẩm đang ở trên giường, y vội quay đầu khẽ nói với nàng ta “Cẩm nhi, chúng ta chạy nhanh đi, nếu để người nhìn thấy bộ dáng chúng ta như vậy, thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn rồi!”Bộ dáng này của hắn thật sự là quá mức hoảng loạn, Hướng Vân Cẩm dựa người vào tường nhìn y, trong lòng bốc lên lửa giận, rất muốn nói một câu ngươi như vậy cũng dám ra ngoài ăn trộm?” Tiếc rằng người ngay ở bên ngoài, trong lòng nàng ta cũng gấp, thấy Ôn Ngọc Lương đã mặc xong quần áo, lại thúc giục, nàng ta vội tùy tiện mặc lung tung, đang muốn mở cửa chính đi ra ngoài, ngoài cửa đã vang lên tiếng người đến.“Hắc Tử, Hắc Tử, mi ở đâu vậy?” Cô nương này gọi hai tiếng, oán giận nói “Ta đã nói ngươi nghe lầm, viện này là phu nhân trước đây ở, từ sau khi nàng mất, viện này liền không có người đến, thì làm sao có tiếng vang chứ!”“Tai ta rõ ràng nghe được trong viện có tiếng người. Còn giống như là thanh âm của nữ nhận, ừ ừ a a, rất quái dị!” Một cô nương khác giải thích.“Ngươi lại nói bậy!”“Ta không, hoặc là ta vào trong phòng nhìn xem?”Nghe ý tứ này, đúng là đang nói chuyện đã muốn vào. Ôn Ngọc Lương quá sợ hãi, mắt thấy không còn đường y vội kéo Hướng Vân Cẩm chạy về phía cửa sổ nhảy xuống, vừa rơi xuống đất lại không dám ở lại vội vàng chạy đi, thẳng đến khi chạy đến cửa sau, hai người tìm xó xỉnh hẻo lánh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.“Cẩm nhi, hôm nay ủy khuất nàng rồi.” Đến khi phát hiện an toàn, Ôn Ngọc Lương mới khôi phục ôn nhã ngày thường, đối vừa rồi bản thân chật vật, hắn tự giác thấy không lòng Hướng vân Cẩm vốn là oán trách Ôn Ngọc Lương, hôm nay nếu không phải y nổi lên sắc tâm, nàng ta cũng không đến mức chật vật như vậy, nhưng lúc này nàng ta thật sự mệt mỏi, thấy tóc mai hỗn độn, xiêm y không chỉnh tề, nàng ta vội vàng thu thập bản thân, khoát tay, đột nhiên hô lên một tiếng “Nguy rồi, Vân Hoan ở trong phòng!”“Không sợ, nàng ta ở đó một mình, nếu nói đến tế phu nhân trước, cũng có thể nói qua được.” Ôn Ngọc Lương không thèm để ý nói.“Chúng ta không ở đó, ta chỉ sợ nàng ta sinh lòng nghi ngờ.” Hướng Vân Cẩm lo lắng nói.“Đừng sợ, tất cả có ta.” Ôn Ngọc Lương tràn đầy lòng tin cam đoan, “Cẩm nhi, đừng lo lắng, ta sẽ dỗ tốt nàng ta, sẽ không làm hỏng kế hoạch của chúng ta.”“Ừ.” Hướng Vân Cẩm dịu dàng cười, dựa vào trên người Ôn Ngọc Lương, lúc chàng chàng thiếp thiếp lại hồn nhiên không biết trong lúc vội vàng nàng ta đã đánh rơi túi thơm trên đất trong phòng kia.“Nhị tiểu thư, ngài xem túi thơm này!” Nha hoàn Tư Hoa đưa túi thơm đến trước mắt Hướng Vân Hoan, Vân Hoan còn muốn đến phía trước nhưng Tư Hoa ngăn đón nói “Nhị tiểu thư vẫn là đừng đi vào!”“Đã báo cho Trương mẹ rồi sao?” Vân Hoan nhíu nhíu mày.“Đã bảo người đi gọi rồi.” Tư Hoa Hoan cũng không quản, để Hướng Vân Yến đang khiếp sợ lại ngoài phòng, đi vào trong một trong nhà, mơ hồ có mùi nam nữ khi giao hoan xong, Vân Hoan đi vào,liền cảm thấy buồn nôn, trên giường chăn đệm hỗn độn, Vân Hoan đưa tay sờ, vẫn còn ấm. Chỉ tiếc, cửa sổ lại mở, bỗng dưng một trận gió lạnh thổi đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa. Vân Hoan âm thầm nghĩ, nếu có thể bắt gian đôi nam nữ này trên giường cũng tốt, chính là, chỉ trừng phạt bọn họ như vậy, hình như rất tiện nghi cho bọn họ. Vân Hoan gắt gao nắm chặt túi thơm trong tay, “Bảo Trương mẹ đến chỗ ta lấy túi thơm.”Quay đầu, tầm mắt của nàng dừng trên người Vân Yến, khóe miệng mang theo một tia cười, nàng xoa xoa đầu Vân Yến nói, “Yến nhi, muội về trước đi, một hồi nữa nếu tìm được Hắc Tử, ta sẽ sai người mang đến cho muội.”Còn nhiều thời gian, nên trả, phải trả, nàng sẽ tính rõ từng khi bị đuổi ra khỏi nhà, bao nhiêu cái ban đêm Hướng Vân Hoan luôn nghĩ vì sao Ôn Ngọc Lương lại xuống tay ngoan độc với nàng như vậy. Nàng đã từng kiêu ngạo ương bướng, nhưng nàng chưa bao giờ có ý nghĩ hại người, nàng tự nhận mình là người thiện lương, nàng còn từng mê luyến hắn, nhưng vì sao Ôn Ngọc Lương vẫn bỏ được bức nàng lên tử lộ đường chết.Có lẽ, giữa y và Hướng Vân Cẩm thật sự có tình cảm? Hướng Vân Hoan nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc Ngọc Lương này, làm sao có thể có tình cảm thật, ham muốn từ trước đến nay của hắn, chính là Hướng gia gia đại nghiệp đại. Từ sau khi hắn vào kinh đi thi không có chỗ ở lại, muốn tìm biểu cô Tô thị nương tựa, hắn tính toán chính là gia sản Hướng gia, đơn giản là cha nàng - Hướng Hằng Ninh không có nhi tử!Hướng gia chỉ có ba nữ nhi. Cả đời Hướng Hằng Ninh chỉ cưới qua một chính thê là Vương thị - mẹ ruột Hướng Vân Hoan. Chính là thành thân chưa được bao lâu, Hướng Hằng Ninh liền ra ngoài buôn bán, năm sau khi trở về cũng mang về một bình thê Tô năm ấy, thương nhân ra ngoài buôn bán cưới nữ tử ở bên hầu hạ cũng là chuyện bình thường, nhưng Vương thị tính tình cứng rắn, mặc dù bình thê thân phận vẫn là thiếp nhưng Vương thị vẫn không nuốt trôi được khẩu khí này, thường xuyên qua lại, lại đẩy Hướng Hằng Ninh ra bên ngoài, hàng năm đều không trở về nhà, ngẫu nhiên trở về cũng chỉ có một mình, quả quyết không mang theo Tô khi Vân Hoan vừa được năm tuổi, Vân Hoan mới biết mình còn có một người tỷ tỷ, tên là Hướng Vân Cẩm, cùng tuổi với bản thân, chỉ hơn mình hai tháng mà thôi. Khi đó, Vương thị đã bệnh nguy kịch, nhìn đến Tô thị cũng nói không ra lời. Tô thị ở trước mặt mẫu thân nàng bưng trà dâng nước không ngủ không nghỉ hầu hạ một tháng, mẫu thân nàng liền quy lẽ là cảm thấy thua thiệt Vân Hoan, Hướng Hằng Ninh từ nhỏ liền rất sủng Vân Hoan, đối với Vân Cẩm lại có chút lãnh đạm, thẳng đến sau này Hướng Vân Hoan kiêu ngạo, Hướng Vân Cẩm lại dịu dàng ở một bên cười. Người khác thấy Hướng Vân Hoan liền muốn tránh đi, nhưng lại tâng bốc Hướng Vân Cẩm, Hướng Vân Hoan mới cảm thấy, chắc là ra vấn đề khi đó, tính tình của nàng đã được định sau này, nha hoàn bên người Tô thị trèo lên giường Hướng Hằng Ninh, còn có Vân Yến. Tuy rằng sau đó nha hoàn này khó sinh mà chết, nhưng Vân Yến lại không được vào mắt Tô thị, tiểu thư không giống tiểu thư, nha hoàn không giống nha hoàn, cho dù là bọn hạ nhân cũng không coi trọng Vân bên ngoài luôn nói, Hướng Hằng Ninh mệnh không có nhi tử, gia nghiệp lớn như vậy cũng sẽ thuộc về họ khác, Hướng Hằng Ninh dựng râu trừng mắt mắng trở về, “Lão tử chỉ thích nữ nhi, đến lúc đó chiêu con rể trở về, tôn tử vẫn là họ nhà ta!”Có lẽ chính là những lời này, mang lại sát khí cho Hướng Vân đều biết đến, Hướng Hằng Ninh yêu thương Hướng Vân Hoan nhất, nàng còn là dòng chính nữ Hướng gia, nếu muốn thừa kế gia nghiệp, nàng tất nhiên là chiếm phần lớn. Nhưng nếu nhà này Vân Hoan làm chủ lại thành chuyện xấu với Tô thị và Hướng Vân mẹ con gian trá này vì bản thân tính toán đường ra - chỉ có trừ bỏ nàng, chờ Hướng Hằng Ninh sau trăm tuổi, gia nghiệp nhà này sẽ thuộc về mẹ con nàng Ngọc Lương gia cảnh nghèo khó chính là nhìn thấu điểm này mới cố gắng nghĩ biện pháp giúp đỡ trừ bỏ nàng, cưới Hướng Vân ngoài tao nhã, thực ra chính là một con bạch nhãn đầy hương thơm, ánh nến rực rỡ. Ngọn nến trung tâm phụt một cái, bừng tỉnh Hướng Vân Hoan đang lâm vào trầm tư. Nàng vừa quay người, mớ phát hiện bản thân đã nhìn chằm chằm túi thơm này một hồi lâu, đầu ngón tay nắm chặt túi thơm đã sớm trở nên trắng phòng vang lên hai tiếng cốc cốc, Trần Hương nha hoàn thiếp thân của nàng thấp giọng nói “Tiểu thư, biểu thiếu gia nói muốn gặp ngài.”Nên tới dù sao cũng tới, Hướng Vân Hoan hít một hơi thật sâu, đè ép oán hận trong lòng xuống, cuối cùng thả ngang âm điệu trả lời “Bảo hắn chờ, một lát nữa ta tới.” Ebook Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử của tác giả Ngư MôngỞ hai thế giới nàng cùng gả cho một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có nét sợ ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát yêu nhau giết nhau, có tình yêu, có mỹ thực thức ăn ngon, ấm áp lại cẩu huyết. Đánh giá từ 78 lượtỞ hai thế giới nàng cùng gả cho một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có nét sợ ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát yêu nhau giết nhau, có tình yêu, có mỹ thực thức ăn ngon, ấm áp lại cẩu thêm » Ở hai thế giới nàng cùng gả cho một người. Một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có nét sợ hãi. Thực ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát yêu nhau giết nhau, có tình yêu, có mỹ thực thức ăn ngon, ấm áp lại cẩu huyết. Review CUỘC SỐNG MỸ VỊ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ Tác giả Ngư Mông Thể loại Cổ đại, trùng sinh, gia đấu, mỹ thực, sủng, HE Độ dài 87 chương Tình trạng Hoàn edit __________ Hướng Vân Hoan sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, cha mẹ yêu thương, cuộc sống vô ưu lo. Đáng tiếc, hạnh phúc ấy kéo dài không bao lâu thì cha nàng sau một chuyến đi xa, lúc trở về mang theo một người phụ nữ và một đứa con riêng. Mẹ Hướng Vân Hoan đau lòng, bệnh mà chết, bỏ lại đứa con gái nhỏ cùng người chồng bội bạc. Từ đó, Hướng Vân Hoan do không có ai chỉ dẫn mà bị mẹ kế nuông chiều, trở thành một tiểu thư kiêu căng nóng nảy, thích gì làm nấy. Trong khi người chị gái cùng cha khác mẹ Hướng Vân Cẩm lớn lên thành một cô gái xinh đẹp dịu dàng, tiếng lành vang xa. Hướng Vân Hoan ngốc nghếch bị mẹ kế và chị gái “ghẻ” lừa, một mặt đối tốt với nàng, mặt khác lại chơi xấu sau lưng. Họ cho Ôn Ngọc Lương, biểu ca của Vân Cẩm đến nhà họ Hướng, dùng vẻ thư sinh đa tình quyến rũ Vân Hoan, để nàng mất cảnh giác. Hai mẹ con hợp tác “thay mận đổi đào”, gài bẫy Hướng Vân Hoan thế thân Hướng Vân Cẩm gả cho Tống thiếu gia – một người bệnh quanh năm nằm liệt giường. Vân Hoan chưa bái đường xong thì Tống thiếu gia đã ngã bệnh chết, nàng trở thành người xui xẻo, mệnh khắc chồng, bị đuổi khỏi nhà họ Tống. Cùng lúc cha của Vân Hoan bị loạn dân giết trên đường đi buôn. Hai mẹ con Hướng Vân Cẩm chiếm đoạt toàn bộ gia sản nhà họ Hướng, còn đuổi Vân Hoan ra đường. Từ đó là chuỗi ngày ngậm đắng nuốt cay của Vân Hoan. Nàng từ một người có tất cả trở thành không gì cả, bị lừa mất trái tim, mất người thân, mất cả tiền bạc. Từ một tiểu thư được chiều chuộng Hướng Vân Hoan phải lăn lê dưới đáy xã hội, làm đủ mọi nghề, hi vọng có một ngày giành lại sản nghiệp của gia đình và trả thù những người đã hãm hại mình. Cuối cùng thì Hướng Vân Hoan một ngày nào đó cũng đã hoàn thành sự nghiệp trả thù vĩ đại, nhưng câu chuyện của chúng ta lại không bắt đầu từ đó, hehe, xin lỗi các bạn đọc thân yêu. Câu chuyện hôm nay bắt đầu từ một ngày đẹp trời, Vân Hoan tỉnh lại, thấy mình đã quay ngược thời gian, trở lại khi còn là một tiểu thư nóng nảy tuỳ hứng, khi mà cha vẫn sống, nhà vẫn còn, người vẫn chưa bị lừa đi mất. Nàng vừa xúc động vừa hạnh phúc, vì cuối cùng cũng có cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng mà tình cảnh của nàng hiện tại cũng không khá khẩm gì mấy, vì vừa tỉnh lại đã phát hiện mình bị chuốc thuốc mê nằm trên giường, còn ở phòng trong đôi nam nữ chị gái hờ và thư sinh thả thính tự do Ôn Ngọc Lương đang “vận động” kịch liệt, rung cả ván giường. Ngay lập tức Vân Hoan quyết định công cuộc trả thù được khởi động từ đây. Nàng âm thầm ra ngoài, gọi người tới “kinh động” hai nhân vật trong phòng, tạo ra scandal trạch đấu đầu tiên. Kể từ ngày đó, hai mẹ con Hướng Vân Cẩm cảm thấy có gì đó rất sai ở đây, Hướng Vân Hoan điêu ngoa tuỳ tiện ngày nào đã biến mất. Không, phải là cái tính tuỳ tiện thì vẫn còn, nhưng lại “tuỳ tiện” rất thông minh và khôn khéo, lặng im không tiếng động giành lại Phong niên thực phủ - tửu lâu kinh doanh có lãi bậc nhất nhà họ Hướng từ trong tay hai mẹ con. Đang lúc Hướng Vân Hoan mải mê gia đấu đến ngươi chết ta sống, vận dụng hết 36 kế binh thư ám toán, thì một nhân vật đặc biệt đã xuất hiện, làm thay đổi cục diện cuộc chơi. Đó chính là Tống thiếu gia – chồng hụt kiếp trước của Vân Hoan, người cả năm ốm yếu nằm trên giường bệnh. Ngay từ ngày đầu gặp nhau, Vân Hoan đã nhận ra, lời đồn trên phố quả nhiên không thể tin. Tống thiếu gia chỉ hơi “mỏng manh” chứ tuyệt không hề “sắp chết”, lại còn phong lưu tiêu sái, toả ánh hào quang nam chính ngời ngời. Tống Trường Bình cũng nhận ra, lời đồn quả là thất thiệt, vị Hướng tiểu thư này có hơi “mạnh mẽ” nhưng lại rất đáng yêu, hắn thích. Nàng lại có một tay nghề nấu ăn rất ngon, sau này không lo chết đói. Vì vậy hắn dùng mọi cách chiếm lấy người đẹp về tay, làm nên một hồi phong ba bão táp ở Tống phủ. Vân Hoan đến tận lúc ngồi lên kiệu hoa cũng không biết mình đã bị một tay “chồng chưa cưới” sắp đặt tất cả. Tống Trường Bình từ khi cưới được Vân Hoan bắt đầu sủng nàng lên trời. Vì thân phận đặc thù ốm yếu của Trường Bình mà trách nhiệm làm dâu của Vân Hoan, kính trà dâng nước gì đó, tất cả đều được dẹp hết, chăm sóc cho chồng là trên hết. Sống chung với nhau, Vân Hoan cũng dần khám phá ra những bí mật động trời của nhà họ Tống, lí do Trường Bình mắc bệnh mãi không khỏi. Cùng với nhau, đôi vợ chồng trẻ mạnh mẽ gạt bỏ hết chướng ngại vật, trả thù từng người đã gây đau khổ cho mình, sống hạnh phúc đến mãi mãi về sau. Truyện đáng yêu vì ngoài tình cảm nam nữ ra thì toàn là đồ ăn ngon, ba nghìn chín trăm loại món ăn từ chiên xào hấp nấu đến uống cái gì, tráng miệng cái gì, đều được miêu tả chi tiết đến mức vừa đọc vừa chảy nước dãi vì đói. Phần gia đấu từ sau khi anh chị về chung một nhà có phần kém hấp dẫn hơn một chút. Nhưng những tình huống đầu truyện mở ra thì cuối truyện cũng đều giải quyết hết. “Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử” đúng như cái tên của nó, không quá chú trọng trả thù, mỹ thực mới là trên hết. Hãy đọc và cảm nhận nhé các bạn, nhưng đừng có đọc ban đêm kẻo đói chết đấy. ____________ Review by Huyên Tần Bìa Họa Gian Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 Nàng kia mặc một bộ giá y đỏ rực, trên gương mặt trang điểm tinh xảo cũng bị nước mắt làm trôi, trên trán từng giọt mồ hôi thay nhau rơi xuống, nữ tử hoàn toàn không có không khí vui mừng khi xuất giá, nhưng nàng không quan tâm, cong đầu gối, gần như khẩn cầu nói với nam tử mặc hoa phục trước mắt “Ngọc Lang, chàng đáp ứng muốn cưới ta, nhưng vì sao ta lại ở đây? Ngọc Lang...” Bộ dáng của nàng hèn mọn như vậy, hèn mọn đến gần như phải quỳ trên mặt đất, nhưng đổi lấy cũng chỉ là bóng lưng kiên quyết của nam tử. Trái tim nữ tử từng chút chìm xuống, bên ngoài hạt mưa tí tách rơi xuống, một tia chớp xẹt qua chiếu vào gương mặt loang lổ nước mắt của nàng, có vẻ phá lệ dữ tợn. Cuối cùng nàng ngã xuống trên mặt đất, thấp giọng nỉ non nói “Chàng đáp ứng muốn cả đời đối tốt với ta, Ôn Ngọc Lương, sao chàng có thể đối đãi với ta như vậy?” Người đưa lưng về phía nàng cuối cùng cũng quay đầu lại “Hoan nhi, nàng tội gì phải như thế? Tống phủ này vẫn là thế gia vọng tộc, nếu nàng gả vào thành Thiếu phu nhân Tống phủ, còn tốt hơn mấy trăm lần so với đi theo ta! Ta, ta đây cũng là thật sự suy nghĩ cho nàng!” “Tống phủ?” Thân mình nữ tử mềm nhũn, trên mặt treo lên một nụ cười thảm, “Tống phủ... Hóa ra ngày ấy ta không nhìn lầm, chàng thật sự cùng Hướng Vân Cẩm dây dưa chung một chỗ! Hướng Vân Cẩm, Hướng Vân Cẩm, ha ha ha...” Nước mắt ngang dọc, nàng ngẩng đầu cười thảm mấy tiếng, cuối cùng yên lặng lau khô lệ “Hóa ra các ngươi sớm đã nghĩ tốt, hôm nay phải gả chính là ta. Tống phủ, ha ha ha, Tống phủ? Ôn Ngọc Lương, ngươi không có lương tâm, ngươi muốn ta thay tỷ tỷ gả cho tỷ phu sao? Ha ha ha...” Tiếng cười của nữ tử thê lương như tiếng khóc của lệ quỷ, mấy câu cuối cùng, nữ tử cũng là nghiến răng nghiến lợi, căm giận nói “Trách ta cả đời kiêu căng, cuối cùng, cũng bị hủy trong tay tiện nhân! Ta không cam lòng, không cam lòng!” Trên má có một dòng nước nóng, theo khóe mắt chậm rãi chảy qua lỗ tai. Hướng Vân Hoan nghi ngờ bản thân mình đang làm ác mộng, đang muốn xoay người để bản thân thoát khỏi bóng đè, nhưng nàng phát hiện tay chân của mình đều mất khí lực, nàng dùng hết toàn lực cố gắng mở mắt ra. Bên ngoài giọt mưa tí tách rơi xuống, cùng tiếng mưa rơi trong mộng nối thành một khung cảnh, Hướng Vân Hoan không tự chủ được rùng mình một cái, trong nháy mắt có chút choáng váng khiến nàng cảm thấy không khỏe, nàng nhịn không được lật người, quay ra cạnh giường nôn khan hai tiếng, đến khi đứng dậy, lúc cảm thấy không đúng thì nam tử trong ác mộng truyền đến một tiếng mừng rỡ “Cẩm Nhi!” “Ngọc Lang.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trả lời, tuy mang theo chút nghẹn ngào cùng kích động, nhưng cuối cùng vẫn là tê dại khiến trên người Hướng Vân Hoan cũng nổi lên một tầng da gà, “Ngọc Lang, nếu để ta gả cho bệnh lao Tống gia kia, ta chết cùng không sợ, ta chỉ sợ ta phụ chàng.” Nàng kia chắc là giả vờ rơi hai giọt nước mắt, nhưng cũng khiến nam tử kia thổn thức một phen, tiếng hít thở nhợt nhạt của hai người thật sâu truyền vào trong tai Hướng Vân Hoan, làm trong lòng Hướng Vân Hoan không khỏi cảm thấy ghê tởm, cúi đầu lại thêm một trận nôn khan. Đợi đến khi thần trí Hướng Vân Hoan dần dần thanh tỉnh, trong lòng trào lên một cỗ bi thương, tiếp theo là không tiếng động cười cười. Sống lại.... Nàng sống lại vào ngày bọn họ tính kế nàng. Ngày ấy, mưa cũng lớn như vậy, nàng ở nhà sốt ruột, còn tưởng chỉ sợ bỏ lỡ cuộc hẹn với Ôn Ngọc Lương. Khi đó, Hướng Vân Cẩm đến nói như thế nào nhỉ? “Hoan nhi, ta là tỷ tỷ ruột của muội, tự nhiên nên vì muội suy nghĩ.” Đáng tiếc ngày đó, nàng còn đối với Hướng Vân Cẩm thiên ân vạn tạ, nhưng đến cùng tất cả đều là nàng ta đã tính kế tốt. Giả ý giúp nàng giấu diếm phu nhân, dẫn nàng ra cửa, cuối cùng đánh mê nàng, cho Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương có cơ hội trù tính. Nàng lúc đó thật khờ, khi tỉnh lại, Hướng Vân Cẩm nói thân mình nàng không tốt, chỉ ngất đi thôi. Nàng còn tin!” Buồn cười, thật buồn cười. Hướng Vân Hoan chống tay lên cửa, đầu ngón tay đã sớm trở nên trắng bệch. Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy Hướng Vân Cẩm khẽ nói một tiếng, gắt giọng “Ngọc Lang, sao chàng nóng vội vậy.” “Cẩm Nhi, ta nhớ nàng rồi...” Giọng của nam tử hơi khàn khàn, sau khi hít một hơi thật sâu, mới trầm trầm nói “Chỗ cô...” “Chàng giúp ta việc lớn như vậy, mẫu thân cảm kích còn không kịp. Nếu chuyện này có thể thành, ta tự nhiên là của chàng.” “Vậy thì được. Chính là...” Nam tử ngừng lại một chút, chần chờ nói “Hôm nay ta ở trên đường nghe người ta nói, bệnh lao tử Tống gia kia chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi hả?” “Sao? Chàng luyến tiếc?” Giọng của nữ tử mới vừa rồi còn hờn dỗi lập tức chuyển sang sắc bén, “Nàng một lòng gửi gắm cho chàng, chàng cũng giao phó thật tình hay sao? Ngọc Lang, không phải là chàng cùng nàng ta diễn giả thành thật đấy chứ? Được được, nếu chàng không đành lòng, chàng để ta gả cho bệnh lao tử kia, để ngày mai ta lập tức trở thành quả phụ!” “Không không không...” Nam tử kia còn muốn giải thích, nữ tử tăng thêm giọng điệu, nhéo cổ họng vờ nức nở nói “Chàng nhẫn tâm, ta liền xong rồi... Quy củ ở Ung Châu không phải là chàng không biết.... Trước đó vài ngày ta còn nghe nói, quả phụ Trương gia muốn tái giá, rốt cuộc ngay cả mạng đều bị đánh ra ngoài, cuối cùng tái giá không thành, lại rơi vào tội danh bẩn thỉu không ở yên trong nhà’, Trưởng tộc Trương gia dưới cơn giận dữ, dẫn người trong tộc tươi sống đánh chết nàng ta! Tống gia gia phong nghiêm cẩn, nếu ta gả vào, cả đời này đừng nghĩ tái giá cho chàng... Ngọc Lang, sao chàng nhẫn tâm như thế!” Mấy chữ cuối cùng thật sự là đầy nhịp điệu, nhưng Hướng Vân Hoan thật muốn tát nàng ta một cái. Đúng, kiếp trước Hướng Vân Cẩm quả thật không thành quả phụ, nhưng Hướng Vân Hoan nàng chân trước vừa vào Tống phủ, còn chưa làm lễ xong, phu quân của nàng đã đi gặp Phật tổ! Ngày đó nàng trôi qua thế nào? Hướng Vân Hoan nhắm mắt lại, nhớ đến lúc đó nàng mặc hỉ phục xấu hổ đứng ở cửa Tống phủ, một lúc lâu sau mới được người dẫn đến phòng khách. Vốn nàng thật sự cho rằng, có lẽ nàng có thể cứ như vậy thuận lợi trở về Hướng phủ. Nhưng cuối cùng thì sao? Ngày thân phận thay gả của nàng bị vạch trần, Tống gia nổi giận đùng đùng dẫn nàng trở lại Hướng phủ, tức giận nói Hướng phủ đưa hàng giả, lại ám chỉ bát tự của nàng cứng rắn, khắc chết Đại thiếu gia Tống gia! Ngày đó, Hướng Vân Cẩm lê hoa vũ đái khóc kể, nói Hướng Vân Hoan bụng dạ khó lường, ham Tống phủ vinh hoa, trù tính trộm giá y của nàng ta, trèo lên kiệu hoa, cứ thế hại Đại thiếu gia Tống gia, tổn hại tình nghĩa nhiều năm của hai nhà. Người người đều nói Hướng Vân Cẩm là nữ nhi đẹp mắt nhất Hướng gia, nàng ta thục nữ, nàng ta nhu nhược, nàng ta đi lên hai bước cũng phải thở gấp hai hơi, nghỉ ngơi hai lần. Một câu nói của nàng ta, nặng tựa ngàn cân. Khi bị đuổi ra khỏi nhà, nàng thân không một xu, nếu không phải trong lòng nàng còn có phẫn nộ, nàng đã sớm chết ở đầu đường... Cũng may, ông trời còn có mắt! Để đời trước trước khi nàng chết, giúp bản thân thắng trở về được tất cả! Một đời trước, bộ dáng đôi nam nữ này quỳ gối trước mặt mình khóc lóc nức nở, nàng nhớ đến cảm giác giả hận, nhưng đến cùng, giải được mối hận nhất thời, nhưng khó giải được nguyện vọng cả đời. Có lẽ, ông trời cũng muốn để nàng tránh được nửa đời sau đau khổ, cho nên để cô sống thêm một đời? Hướng Vân Hoan một lần nữa lau khô nước mắt. Nhìn về phía ngoài cửa, thấy bóng của hai người ngoài cửa dần dần đến gần, Vân Hoan im lặng một lúc, sau đó vội vàng nằm về trên giường. Một lát sau, Vân Hoan cảm thấy cửa phòng được mở ra, có người bước nhanh đi về phía chiếc giường. Chắc là Hướng Vân Cẩm lấy móng tay chọc mặt nàng, Hướng Vân Hoan ăn đau trong lòng thầm mắng hai câu súc sinh. Hướng Vân Cẩm cũng nhất quyết không tha, mnag theo chút cuồng loạn ghen tuông nói “Không phải là chàng thích gương mặt hồ ly tinh này đấy chứ?” “Cẩm Nhi!” Vân Hoan cảm thấy ghê tởm, Ôn Ngọc Lương lại trầm giọng nói “Ta chỉ thích nàng, sao nàng có thể vũ nhục tâm ý của ta với nàng. Nếu không phải vì nàng, sao ta có thể tận lực tiếp cận nàng ta, nếu không phải vì nàng, ta cần gì phải dỗ nàng ta? Nếu nàng không thích nhìn, ta đây từ nay về sau không gặp nàng ta nữa là được. Chuyện lừa nàng ta xuất giá thay nàng, ta không xen vào nữa!” “Chàng dám!” Hướng Vân Cẩm cao giọng, mắt thấy Ôn Ngọc Lương thật sự nổi giận, nàng ta mềm giọng nói “Ngọc Lương, chàng đừng tức giận, ta chỉ là..... Ta chỉ quá khẩn trương thôi. Nếu chàng không giúp ta, được, ta đi gả cho bệnh lao tử kia, vĩnh viễn cũng không gặp chàng...” Giọng nghẹn ngào, trái tim Ôn Ngọc Lương cũng mềm nhũn, ôm Hướng Vân Cẩm vào trong ngực, khuyên nhủ “Ta sẽ không để nàng gả cho người khác, Cẩm nhi.” “Chàng nhớ đó.” Hướng Vân Cẩm dặn dò, đôi tay kia cũng không thành thật xoa lưng Ôn Ngọc Lương, trên người Ôn Ngọc Lương từ từ nóng lên, hô hấp cũng có chút thở gấp, mắt thấy trong Noãn các này không còn giường, tâm tư nổi lên, nửa xô nửa đẩy dẫn Hướng Vân Cẩm vào bên trong, giơ chân lên két’ một tiếng đóng cửa lại. Trong phòng dần dần vang lên tiếng thở gấp, Hướng Vân Hoan chậm rãi mở mắt ra, trong phòng Hướng Vân Cẩm không quên cảnh giác nói “Ngọc lang chàng nói nhỏ chút, Hoan nhi còn ở bên ngoài.” “Không sợ, nàng ta uống thuốc rồi, thế nào cũng phải nửa giờ sau mới tỉnh, ưm...” Hướng Vân Hoan đứng dậy đứng một lúc, nghe hai người dần dần quên mình, cuối cùng nhẹ chân nhẹ tay ra cửa. Ngoài phòng hạt mưa dần nhỏ, trong phòng cũng là vừa mới bắt đầu. Lúc này, bọn họ đang ở phía đông nam của Hướng phủ, chỗ kia vốn là Hành Vu uyển chỗ ở của Vương thị mẹ ruột Hướng Vân Hoan. Sau khi Vương thị mất, chỗ kia dần dần không có người, chỉ có Hướng Vân Hoan rảnh rỗi thì dọn dẹp. Lại sau này, phụ thân mang Tô thị về phủ, phù chính bà ta, Tô thị không thích nghe người khác nhắc đến Vương thị, càng thêm hạn ché Hướng Vân Hoan đến Hành Vu uyển, thường xuyên như vậy, chỗ này liền triệt để hoang phế. Lúc này, Hướng Vân Hoan quay đầu nhìn Hành Vu uyển, dưới bầu trời màu xám, Hành Vu uyển hiện ra có chút yên tĩnh quỷ dị. Nương, phù hộ ta một đời này không bị tiện nhân bắt nạt, ta muốn bọn họ nợ của ta, phải từng chút trả lại cho ta. Chỗ ở của Hướng Vân Hoan chỗ này cũng không xa, nàng đi chưa được hai bước, bọn hạ nhân mấy ngày trước còn có chút lười nhác cũng ào ào đi ra. Mấy tiểu nha hoàn tránh dưới mái hiên ríu rít nói chuyện, trong đó có một tiểu cô nương vóc dáng không cao, trên mặt cũng mang theo nhiều chấm tàn nhang, lúc này đang hoa tay múa chân, nhìn vẻ mặt ngược lại rất là sốt ruột. “Đó là mèo đen của ta, tên Hắc Tử, cái đầu cũng không to, rất lanh lợi. Sáng sớm lại chạy không có, các ngươi thấy nó sao?” Tiểu cô nương khoa tay múa chân một hồi lâu, mấy nha hoàn chỉ xem như coi náo nhiệt, nghe xong hi hi ha ha nghị luận. “Chẳng lẽ là chạy mất rồi?” “Có phải chạy theo mèo hoang không. Đây là mùa xuân, mèo chịu không nổi.” “A, Thạch Lựu tỷ tỷ thật sự là không xấu hổ, cái gì cũng dám nói ra ngoài.” “Mèo thôi mà, cái này thì có cái gì mà xấu hổ?” Mấy người líu ríu, hồn nhiên không thèm để ý tiểu cô nương mặt đã nén đến đỏ bừng. “Hắc tử của ta là mèo đực, sẽ không xằng bậy...” Dù rằng nàng cực lực giải thích, nhưng giọng nói nhỏ bé này, vẫn biến mất trong thanh âm của đám người. Cuối cùng nàng buông tha cho, yếu thế nói một câu “ Ta lại đi tìm xem.” Đây là thứ muội Hướng Vân Yến đã từng không có cảm giác tồn tại trong mắt nàng, nàng chưa bao giờ chú ý đến muội ấy một tí tẹo nào, nhưng hôm nay xem ra, muội ấy là một tiểu thư, nhưng ở trong một đám nha hoàn cũng có vẻ hèn mọn như thế. Yến nhi, đây là Yến nhi một đời trước vì nàng mà chết... Trong mắt Hướng Vân Hoan xẹt qua một tia kích động, khi hoàn hồn lại thì đã đến gần bên người Hướng Vân Yến, kéo lấy tay Hướng Vân Yến. Một đám người đang chít chít lập tức dừng lại, một lát sau, đám người luống cuống tay chân thi lễ, cao thấp nối tiếp gọi Nhị tiểu thư’, ngay cả Hướng Vân Yến cũng lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn nàng nắm tay chính mình, thất thanh nói “Nhị tỷ, tỷ, sao tỷ lại ở đây?” Hướng Vân Hoan cười với Hướng Vân Yến, sau đó nàng trầm mặt nhìn đám nha hoàn kia, một câu vô nghĩa cũng không, “Trong hôm nay nếu không tìm được mèo của Tam tiểu thư về, các ngươi cũng đừng trở lại!” Một đời trước bản thân quá mức kiêu ngạo ngang ngược, mới có thể khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. Mặc dù như thế, nhưng lúc này nàng vẫn muốn kiêu ngạo một lần. Đám người lại thêm một trận rối ren, giống như ruồi bọ không đầu tản ra chung quanh, Hướng Vân Hoan đột nhiên cất cao âm điệu, “Con mèo kia hình như luôn thích chạy về phía Hành Vân uyển, các ngươi chạy về phía đó tìm trước đi. Tìm từng tấc một cho ta!” Thương tổn nàng, nàng nhất định hoàn trả gấp trăm lần. Ngược lại, cũng thế. Nụ cười bên môi Hướng Vân Hoan dần dần loan ra... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử của tác giả Ngư Mông. Tác giả Ngư Mông Thể loại trọng sinh, cổ đại, trả thù Nguồn Tình trạng Full Nội dung Hướng Vân Hoan sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, cha mẹ yêu thương, cuộc sống vô ưu lo. Đáng tiếc, hạnh phúc ấy kéo dài không bao lâu thì cha nàng sau một chuyến đi xa, lúc trở về mang theo một người phụ nữ và một đứa con riêng. Mẹ Hướng Vân Hoan đau lòng, bệnh mà chết, bỏ lại đứa con gái nhỏ cùng người chồng bội bạc. Từ đó, Hướng Vân Hoan do không có ai chỉ dẫn mà bị mẹ kế nuông chiều, trở thành một tiểu thư kiêu căng nóng nảy, thích gì làm nấy. Trong khi người chị gái cùng cha khác mẹ Hướng Vân Cẩm lớn lên thành một cô gái xinh đẹp dịu dàng, tiếng lành vang xa. Hướng Vân Hoan ngốc nghếch bị mẹ kế và chị gái “ghẻ” lừa, một mặt đối tốt với nàng, mặt khác lại chơi xấu sau lưng. Họ cho Ôn Ngọc Lương, biểu ca của Vân Cẩm đến nhà họ Hướng, dùng vẻ thư sinh đa tình quyến rũ Vân Hoan, để nàng mất cảnh giác. Hai mẹ con hợp tác “thay mận đổi đào”, gài bẫy Hướng Vân Hoan thế thân Hướng Vân Cẩm gả cho Tống thiếu gia – một người bệnh quanh năm nằm liệt giường. Vân Hoan chưa bái đường xong thì Tống thiếu gia đã ngã bệnh chết, nàng trở thành người xui xẻo, mệnh khắc chồng, bị đuổi khỏi nhà họ Tống. Cùng lúc cha của Vân Hoan bị loạn dân giết trên đường đi buôn. Hai mẹ con Hướng Vân Cẩm chiếm đoạt toàn bộ gia sản nhà họ Hướng, còn đuổi Vân Hoan ra đường. Từ đó là chuỗi ngày ngậm đắng nuốt cay của Vân Hoan. Nàng từ một người có tất cả trở thành không gì cả, bị lừa mất trái tim, mất người thân, mất cả tiền bạc. Từ một tiểu thư được chiều chuộng Hướng Vân Hoan phải lăn lê dưới đáy xã hội, làm đủ mọi nghề, hi vọng có một ngày giành lại sản nghiệp của gia đình và trả thù những người đã hãm hại mình. Lại một cô nàng ngây thơ ngu ngốc bị lừa gạt và hãm hại rồi mới sáng mắt ra mà tỉnh ngộ đi báo thù. Tuy cái motif này quả thực có nhàm chán quá đi nhưng mà truyện này thì cũng mang lại chút mới lạ cho tôi đó. Vì có một anh nam chính cũng đúng kiểu giả bệnh nhưng bên trong là hùm báo, đã sủng vợ lên trời luôn, và vì có đồ ăn nữa. Truyện đáng yêu vì ngoài tình cảm nam nữ ra thì toàn là đồ ăn ngon, ba nghìn chín trăm loại món ăn từ chiên xào hấp nấu đến uống cái gì, tráng miệng cái gì, đều được miêu tả chi tiết đến mức vừa đọc vừa chảy nước dãi vì đói. Phần gia đấu từ sau khi anh chị về chung một nhà có phần kém hấp dẫn hơn một chút. Nhưng những tình huống đầu truyện mở ra thì cuối truyện cũng đều giải quyết hết. “Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử” đúng như cái tên của nó, không quá chú trọng trả thù, mỹ thực mới là trên hết.

cuoc song mi vi cua tieu nuong tu