hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa

Tôi không gọi lại ( tính tôi bαo giờ vẫn thế, luôn xử lý chậm chạρ như vậy) và từ hôm ấy trở đi tôi không còn nhìn thấy αnh nữα… Cuối năm 2006 chợ lớn Quy nhơn bị cҺάγ tαn hoαng, tôi cùng bạn hàng chợ chuyển về bán ở chợ tạm. Khoai nhỉ, chả biết làm như nào. Con em em nó mở quán, có hôm e sang chơi đội tiểu nhị vừa đứng nói chuyện với em xong chúng nó quay vào bắn tiếng dân tộc, e trêu bảo bọn mài chửi anh đấy à cả lũ nhe răng cười bảo đâu e đang bình phẩm anh nhưng tiếng Kinh nói k sõi = tiếng tộc nên bọn e giao tiếp tiếng tộc Tháng 7.2022, chị Nguyễn Thị Hạnh (33 tuổi, Đắk Lắk) rao bán nhà. Khi đó, anh Phạm Hồng Thuật (32 tuổi) cùng chị gái và ba mẹ đến coi nhà để mua. Thấy người phụ nữ tháo vát, nói chuyện thẳng thắn, dễ thương, cả nhà anh Thuật chốt mua nhanh chóng. Sau đó, chị Hạnh nói Vốn là người kín tiếng trong chuyện tình cảm, chỉ đến khi Vương Anh Ole bật mí, người hâm mộ mới biết được một phần tiêu chuẩn cưới vợ của streamer PewPew. đám cưới được tổ chức ngày hôm nay của PewPew cũng không quá rình rang. Phải đến khi những người bạn 24/8/22. #1. Chiều hôm đó (T4 03/08) đang chán nản công việc, quyết định đi xã xui buổi chiều lấy lại tinh thần. Book trước e Ngân Sữa TP từ 10h trưa nhưng e ấy full kèo, book e ấy sớm mà e ấy nói kèo từa lưa luôn ko nhính ra được tiếp mình. Thế thôi chạy dạo 1 vòng HTGĐ Parfois Dans La Vie On Rencontre Des Personnes. Bạn đang đọc truyện Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa? của tác giả Điềm Nhu. Tại Vân Thành, mọi người đều thầm công nhận Giang Mộ Trì là một tấm gương tốt cho thế hệ trẻ, vừa đẹp trai lại biết giữ mình, không trêu hoa ghẹo nguyệt, cuộc sống đơn giản không trụy lạcCũng tại Vân Thành, người người đều thầm nói rằng mỹ nữ Kiều Dư An đẹp đến cỡ nào, thế nhưng lại là một cô gái không gì không dám, ăn chơi trác táng có vì một người quá ưu tú, một người “quá xuất chúng”, xét thấy hai người đã tới tuổi cưới vợ gả chồng mà vẫn không có ai hỏi thăm, ba mẹ hai nhà quyết định hùa lại tác hợp để hai người “gây tai họa” cho nhau!2. Sau khi kết hôn, nghĩa vụ nên thực hiện đều thực hiện, nên ân ái thì ân ái, có thể nói đây là cặp vợ chồng mẫu mực điển hình trong mắt người lớn, là cặp đôi mà trời cao tác lưng, Kiều Dư An vắt hết óc bới lông tìm vết, tìm mọi cách để xé bỏ lớp ngụy trang của Giang Mộ Trì, muốn làm lộ cái đuôi cáo của anh ra trước mặt mọi cho dù cô có lật tung cả cái nhà lên thì cũng không tìm được một chút nhược điểm nào của Giang Mộ Trì, đã thế người thân bạn bè còn ân cần dạy bảo ngoại “An An à, A Trì là một đứa trẻ tốt, con phải quý trọng nó đấy nhé… ”Ba Kiều “An An, con đừng có làm nhà cửa ầm ĩ mãi nữa, học tập A Trì kia kìa. ”Mẹ Kiều “Đứa con rể A Trì này cho dù có đốt đèn lồng tìm cũng khó nữa đấy, thế mà lại để cho An An tìm được. “Kiều Dư An “??? ” Con là hàng tặng kèm khi ba mẹ nạp tiền điện thoại phải không*?!*Một câu nói đùa giữa ba mẹ và những đứa trẻ, ý nói đứa trẻ không phải là con ruột của ba mẹ mình, kiểu như con được nhặt từ thùng rác í Edit MinGiang Mộ Trì hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, đương nhiên không cứu cô bậc thang Kiều Dư An bước hai lần, đi đến một nửa, Kiều Thừa Tu quay đầu liếc cô một chút, Kiều Dư An vội vàng chạy đuổi theo Kiều Thừa Tu, trễ một bước nữa chỉ sợ sẽ tiêu Mộ Trì nhíu mày nhìn xem bóng lưng của hai người, mang theo chút hứng thú, mẹ Kiều đại khái đã nhìn ra, giải thích nói "A Trì lại đây ngồi đi, An An từ nhỏ do Thừa Tu chăm sóc, khi còn bé dì và cha nó vô cùng bận bịu, Thừa Tu lớn hơn An An mấy tuổi, vẫn luôn là nó trông nom An An, cho nên An An vô cùng sợ anh trai nó, trong nhà cũng chỉ có anh trai nó có thể quản lý được con khỉ như vậy, về sau nếu An An không nghe lời, con cứ nói với Thừa Tu."Giang Mộ Trì gật gật đầu, lời tuy nói như thế, nhưng anh sẽ không coi là thật, xem ra mặc dù Kiều Thừa Tu quản cô em gái này rất nghiêm khắc, đồng thời khẳng định Kiều Thừa Tu vô cùng sủng ái em gái, nếu chỉ có nghiêm khắc mà không có sủng ái, Kiều Dư An chưa chắc sẽ nghe lời, hơn nữa em gái của mình, cũng chỉ có mình mới có thể dạy dỗ, người khác nếu là dám nói nửa điều không tốt, lập tức trở được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn Thừa Tu bước vào thư phòng, Kiều Dư An cùng theo vào, đóng cửa, đứng một bên, lấy lòng cười "Anh, chị dâu gần đây khỏe không?""Ngồi." Kiều Thừa Tu đưa tay chỉ cái ghế của bàn đọc sách đối diện, cô không dám lề mề, lập tức đi qua ngồi xuống, nhu thuận như là học sinh tiểu học."Nói một chút đi, vì sao kết hôn?" Kiều Thừa Tu mặt lạnh nhìn cô một cái, gõ bàn nói."Anh, không phải mọi người nói em sớm kết hôn một chút sao? Mỗi ngày cha mẹ để bảo em đi xem mắt, bây giờ em kết hôn rồi sao mọi người còn chưa hài lòng?" Khuôn mặt Kiều Dư An nhăn nhó, bộ dáng như muốn nói mọi người thật đúng là khó hầu hạ mà."Cha mẹ là để em xem mắt, không phải bảo em kết hôn chớp nhoáng, huống chi anh nói muốn em kết hôn khi nào?" Kiều Thừa Tu cho tới bây giờ chưa từng bức ép cô."Không kết hôn anh nuôi em cả đời sao, lớn rồi thì phải kết hôn nha." Kiều Dư An nhanh chóng cúi đầu, như đang nhận lỗi."Bây giờ không phải là đang nuôi em sao? Em có thể tiêu bao nhiêu tiền, nuôi em cả một đời thì thế nào?" Kiều Thừa Tu nhíu chặt lông mày, từ nhỏ nuông chiều em gái, cứ như vậy tuỳ tiện bị người đàn ông khác lừa mất, Kiều Thừa Tu tức muốn nổ phổi."Hình như là vậy." Kiều Dư An nhớ tới thẻ mình dùng chính là của ông anh nhà mình cho, lập tức chân chó chạy đến bên cạnh Kiều Thừa Tu ngồi xuống ôm cánh tay của anh "Hì hì, anh, anh trai, anh tốt nhất, đừng nóng giận, em biết lần này hơi lỗ mãng một chút, nhưng mà anh nhìn Giang Mộ Trì cũng không tệ, Giang gia cùng nhà chúng ta cũng coi là môn đăng hộ đối, danh tiếng của em ở bên ngoài kém như vậy, lại không có người ngó ngàng, có thể kết hôn cùng Giang Mộ Trì anh nên vui nha."Kiều Dư An cũng không biết chuyện gì xảy ra, mà cái tiếng tăm của mình đã kém đến cực độ, khiến cô đã đến tuổi lập gia đình cũng không có người tới cửa, thật sự là mất mặt, không phải sao, lừa gạt được một Giang Mộ Trì cũng không kém nha, Giang Mộ Trì đẹp trai, giọng nói êm tai, năng lực xuất chúng, không kém một chút nào."Ai nói không có người muốn em, em gái của anh có thể xứng với người đàn ông tốt nhất trên thế giới, cho dù em không kết hôn, anh cũng có thể nuôi em cả một đời." Kiều Thừa Tu thở dài, sờ lên tóc của cô, An An hoàn toàn không giống với tính tình của những tiểu thư nhà giàu khác, thế nhưng không đến mức không thể chịu nổi, những người kia bất quá là ghen ghét đỏ ở gia đình như thế nào, liền phải gánh chịu trách nhiệm như thế đó, người giống như bọn họ, mặc kệ nam hay nữ, từ nhỏ đều bị cha mẹ yêu cầu đứng thứ nhất, yêu cầu phải tốt nhất, nhưng duy chỉ có Kiều Dư An, Kiều gia xưa nay không trách móc nặng nề, chỉ hi vọng cô bình an vui vẻ lớn lên, cho nên chỉ hưởng thụ tài nguyên, lại không cần gánh chịu áp lực, khiến những người kia nhìn ghen đỏ cả mắt."Cảm ơn anh trai, em biết anh đối với em là tốt nhất, nhưng em muốn kết hôn, em thật thật thích Giang Mộ Trì, anh ấy vô cùng đẹp trai nha." Kiều Dư An nằm trên đầu gối của Kiều Thừa Tu nũng nịu, anh trai chính là hổ giấy, mỗi lần đều rất hung dữ với cô, thế nhưng lần nào cũng không nỡ nói nặng lời, có anh trai như vậy, đời trước nhất định cô đã tích được rất nhiều đức."Em đó, chỉ biết nhìn mặt, mặt có thể ăn cơm sao? Nếu cậu ta là người xấu, khi dễ em thì làm sao bây giờ?" Kiều Thừa Tu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc đầu của cô."Ai dám khi dễ em, em có anh trai, sẽ bảo vệ em, anh cũng đừng tức giận, Giang Mộ Trì khẳng định sẽ đối tốt với em." Kiều Dư An cảm thấy Giang Mộ Trì hẳn là một người tốt."Aiza, mình làm sao có một em gái như vậy."Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Đó là nhờ em may mắn, anh không tức giận?" Kiều Dư An ngẩng đầu, ánh mắt sáng tỏ nhìn Kiều Thừa Thừa Tu đưa tay vào làn tóc cô "Anh nào dám giận em, mặc dù hai đứa đã lĩnh chứng, nhưng cũng không thể bỏ bớt quá trình, em gái nhà chúng ta, nhất định phải tốt nhất.""Aiza, nhưng là em không muốn làm hôn lễ đâu, quá phiền phức." Kiều Dư An ủ rũ cúi đầu dựa vào anh trai."Cuộc đời chỉ một lần kết hôn, em không muốn tổ chức hôn lễ, em cũng không sợ người ngoài chê cười em sao?""Anh, anh nghĩ đi, em và Giang Mộ Trì kết hôn chớp nhoáng, ngộ nhỡ sau này không vượt qua nổi cuộc sống hôn nhân, nói không chừng sẽ ly hôn, nếu là làm hôn lễ, đây không phải là để tất cả mọi người biết em cưới lần hai, không làm hôn lễ, chuyện đó còn có thể giấu diếm."Kiều Dư An nói hươu nói vượn một trận, kỳ thật cô chính là cảm thấy không quen thuộc với Giang Mộ Trì, hôn lễ phải trao nhẫn, hôn môi, thề nguyền, ngẫm lại đều cảm thấy xấu hổ, vậy không có còn tốt Thừa Tu nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói cũng đúng "Vậy được rồi, theo ý em." Kiều Thừa Tu cũng sợ đến lúc đó An An bị ức hiếp, làm hôn lễ thế nhất định khiến dư luận xôn xao, nếu là hai người thật có thể lâu dài, về sau bổ sung hôn lễ cũng người nói chuyện còn tính là thư thái, lúc xuống lầu Kiều Dư An kéo cánh tay Kiều Thừa Tu, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy có chút nóng mắt, xem ra tình cảm của hai anh em là thật vô cùng tốt."Dạy dỗ xong rồi, vậy chuẩn bị ăn cơm." Mẹ Kiều cũng không quan tâm đã nói cái gì, mặc dù An An không nghe lời, nhưng Thừa Tu lại là đứa con vô cùng có chừng mực."Đây là lần đầu A Trì đến nhà ăn cơm, nhanh ngồi đi, An An quan tâm một chút, đừng chỉ cố ăn một mình." Mẹ Kiều để Giang Mộ Trì ngồi vào bên người An Dư An liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng lên án "Cũng không cứu em, không có lương tâm.""Tôi tin em có cách tự cứu mình." Giang Mộ Trì nhíu mày cười khẽ, trên mặt bình tĩnh nhận đồ ăn mẹ Kiều gắp cho."Hừ!" Kiều Dư An nhéo hông anh một cái, chồng kiểu gì, lừa đảo!Giang Mộ Trì hít nhẹ một hơi, con nhóc này ra tay vẫn rất nặng, có chút sức cơm xong, lại ngồi xuống, Kiều Dư An đưa ra yêu cầu khoan hãy tổ chức hôn lễ, lại giải thích một lần, đương nhiên lần này lý do lại khác, chỉ nói muốn làm giảm bớt, Kiều Thừa Tu không có phản đối, cha mẹ Kiều cũng không nói chuyện, đây chính là chấp nhận, Giang gia bên này cũng không có lời gì có thể nói, chỉ đồng ý coi như không làm hôn lễ cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi An này nói chuyện, hai bên đều hài lòng, nói rốt cuộc hai nhà kết thân trăm lợi không một hại, cha mẹ hai bên đều hài lòng, ngay từ đầu chẳng qua là cảm thấy quá mức vội tiễn người của Giang gia, Kiều Dư An nằm trên ghế sa lon, chuyện này cuối cùng cũng đi qua, dạy dỗ cũng dạy dỗ xong rồi, về sau cũng không cần lo lắng đề phòng, ai biết kết hôn tốn sức như thế, khiến cho tâm tình một ngày của cô lúc lên lúc xuống, nếu mà thêm mấy lần nữa không phải điên luôn rồi sao."An An, ngày mai mẹ và mẹ của A Trì đi coi ngày lành tháng tốt cho các con, không làm hôn lễ vậy cũng phải mời bạn bè thân thích ăn một bữa cơm." Cũng không thể lén lút gả nữ nhi."Phiền phức như vậy sao, trực tiếp ở chung là được mà." Mẹ già nói mời bạn bè người thân, đến lúc đó chỉ sợ mười bàn cũng không đủ, đúng, bạn của cha mẹ rất nhiều."Con có còn cần chút dè dặt của con gái nữa không hả?" Lửa giận trong lòng mẹ Kiều đột nhiên lại bị Kiều Dư An đốt lên, mấy bước đi qua cầm gối dựa đập cô hai Dư An lập tức tránh, chạy đi lên lầu "Mẹ mẹ mẹ, con sai rồi, con không dám."Kiều Thừa Tu vừa vào đã nhìn thấy tình trạng hỗn loạn này, tiếng kêu của Kiều Dư An như quỷ khóc sói gào, nhưng Kiều Thừa Tu lại cảm thấy an tâm, về sau em gái đến Giang gia, trong nhà lại yên tĩnh, trong lòng lại cảm thấy vắng sáng Kiều Dư An bị chuông điện thoại di động đánh thức, đôi mắt buồn ngủ không mở ra được, đêm qua mẹ già nói liên miên lải nhải một đêm, hận không thể truyền thụ tất cả kinh nghiệm cho cô, cô nghe mơ mơ màng màng, có một số việc hoàn toàn không hiểu, khả năng phải tự mình suy nghĩ mà mắt lại sờ điện thoại, nhìn cũng không có nhìn là ai “A lô.""Còn chưa dậy?" Giọng nói Giang Mộ Trì mang theo chút thở gấp, nhưng vẫn dễ nghe như cũ, chất giọng mê người."Ừm, có chuyện gì sao?" Kiều Dư An nhìn thoáng qua điện thoại, buổi sáng 710, ai mà dậy sớm như thế, cô có công việc cũng không cần dậy sớm như vậy đâu, huống chi bây giờ đang nghỉ phép."Nên rời giường ăn sáng, xế chiều hôm nay tôi đưa em đi xem phòng." Giang Mộ Trì buông khăn mặt xuống, kết thúc chạy bộ sáng sớm."Xem phòng gì, muốn dọn nhà?" Kiều Dư An trực tiếp không để ý câu ăn cơm trước đó, hơn bảy giờ, ăn sáng gì chứ."Ừm, buổi chiều lại nói tỉ mỉ với em, sớm rời giường một chút, tôi cúp trước."“Được được được, bái bai." Điện thoại một tràng, rồi quăng đi, Kiều Dư An xoay người ngủ tiếp, trong lúc mơ mơ màng màng nghĩ đến gần đây phải trân quý thời gian ngủ nướng một chút, nếu không sau này ngay cả đi ngủ đều có người ngày gần đây nhất nhiệt độ không khí tăng lên, hôm nay đột nhiên tăng đến ba mươi độ, nhiệt độ này khẳng định còn tăng, nóng muốn chết người, cái thời tiết này, Kiều Dư An đã mặc áo thun quần đùi vào Giang Mộ Trì tới đón người đã nhìn thấy Kiều Dư An mặc áo thun màu trắng, phía trên có hình hai lỗ tai thỏ, quần short jean, và giày sandal đế bằng, đeo túi xách cũng vô cùng đơn giản, toàn thân trên dưới đều không có một chút kiêu ngạo nào, khiến Giang Mộ Trì cảm thấy không giống với những cô gái nhà giàu mình từng gặp."Thời tiết quá nóng, anh muốn dẫn em đi đâu?" Trước đó cô chưa từng đến chỗ ở của Giang Mộ Trì, nhưng nhìn cư xá cũng biết là không tệ, hình như cũng không cần đến nỗi phải mua phòng mới."Đi xem phòng, buổi tối hôm qua mẹ tôi nói không thể bạc đãi em, muốn có phòng em hài lòng mới được." Giang Mộ Trì đưa tay thắt chặt dây an toàn cho cô."Cảm ơn." Kiều Dư An cười cười, quên chuyện dây an toàn "Em cảm thấy ở chỗ nào đều được, rộng rãi một chút, con người của em tương đối hoạt bát, chỗ nhỏ không thi triển được quyền cước, dù sao anh cũng có phòng ở, mua cái khác cũng quá lãng phí.""Không cần mua, em quên rằng tôi làm gì sao?" Giang Mộ Trì khởi động xe."À trời, quên rồi, nhà anh chuyên làm bất động sản, vậy được rồi, xem thử phòng ở mà anh chọn đẹp đến cỡ nào." Kiều Dư An nhún nhún vai, tự nhiên dựa vào, dù sao cũng không cần tốn tiền, vậy liền mua Mộ Trì lái xe đến bờ biển, bây giờ gió thật to, bờ biển này cũng thật nhiều người."Anh sẽ không mua nhà gần bờ biển chứ?" Kiều Dư An có chút hưng phấn, cô kỳ thật rất thích bờ biển, bên bờ biển cô còn có một phòng ở, thỉnh thoảng sẽ đến đây."Phòng này là mấy năm trước xây dựng để lại cho tôi một căn, tại Vịnh Repulse, tôi nghe anh trai em nói em thích bờ biển." Giang Mộ Trì càng lái càng ít người qua lại, đến bên này đã thuộc về địa phận của tư nhân, du khách rất ít, Kiều Dư An cũng chưa từng tới qua bên tiến vào, lái đến tận cùng bên trong nhất mới dừng Dư An xuống xe đảo mắt một vòng, bên này thế mà yên tĩnh lạ thường, không có du khách, xem ra người ở những biệt thự này cũng ít."Bên này." Giang Mộ Trì xuống xe đi ra ngoài, Kiều Dư An đuổi theo "Anh có một căn hay là có một tòa nhà? Bên này hình như đều là biệt thự.""Có ba tòa, vị trí địa lý cũng ổn.""Chậc chậc chậc, kẻ có tiền quá thoải mái."Giang Mộ Trì cười như không cười quay đầu nhìn cô một cái "Em không có tiền?""Bình thường thôi, không nhiều tiền bằng anh." Kiều Dư An khiêm tốn, cô chính là kiếm đống tiền lẻ, phần lớn là công ty chia hoa hồng, công ty dựa vào anh trai nhà mấy phút, Kiều Dư An mới nhìn rõ được dáng vẻ, ba căn biệt thự đan xen vào nhau tinh tế dựng đứng bên bờ biển, từ bên này nhìn sang đã có thể trông thấy bãi Dư An mắt như phát sáng "Đây là bãi cát tư nhân sao?""Ừm, đều là của em." *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Ái Ái______ Trái tim của Kiều Dư An nằm yên trở lại trong lòng, cô thở phào một cái, may là không quá mất mặt, hai người kết bạn WeChat với nhau khá Kiều Dư An đặt biệt danh WeChat cho Giang Mộ Trì thì nổi lên ý xấu, gõ mấy chữ "tảng băng *đẹp trai ngút ngàn*". *Nguyên văn là "thịnh thế mĩ nhan" ý chỉ những người vừa trẻ vừa đẹp, mà trẻ đẹp ở hàng top đầu í. Giá trị nhan sắc quả thật rất cao, nhưng người này lại quá lạnh lùng, người đẹp hệ cấm dục, trông có vẻ khó tiếp cận, lại kiệm lời nữa chứ. Chỉ là mặt hết sức đẹp trai, giọng nói cũng quyến rũ nữa, vì mặt và cổ họng của anh ta, thôi thì cô cố gắng kết giao vậy. Nhìn hai người trao đổi phương thức liên lạc, ba mẹ hai bên đều thở phào một hơi, có thể thực hiện bước đầu thành công như vậy là tốt rồi. Mẹ Giang nghĩ thầm đây cũng là một mở đầu tốt đấy chứ, lúc trước Giang Mộ Trì sẽ thà chết cũng không làm thế với những cô gái khác, bà còn đang sợ lỡ đắc tội với nhà họ Kiều, dù sao thì đây cũng không đơn giản chỉ là xem mắt mà còn là xã giao bạn bè nữa. Cuộc gặp này mang tên là bạn bè gặp mặt, thật ra bản chất là một bữa ăn tối xem mặt vui vẻ, ít nhất thì những người lớn cũng cảm thấy vui vẻ. Ăn cơm xong thì ai về nhà nấy, vừa lên xe là mẹ Kiều đã hỏi ngay cảm giác của Kiều Dư An, "Con thấy A Trì sao hả? Mẹ thấy người thanh niên này rất tốt, đẹp trai, hành vi cũng đúng mực. Thảo nào ai ở Vân Thành này cũng khen là kỳ tài kinh doanh, cũng không biết người ta có vừa ý con hay không nữa." Kiều Dư An còn có thể nói gì chứ, mẹ Kiều vừa mở miệng là đã khen Giang Mộ Trì hết lời, nhìn kiểu vầy là hài lòng 120% với anh ta, hài lòng đến mức mà thấy con gái mình không xứng với anh ta??? Nói tới đây, Kiều Dư An cũng rất bất mãn, tức giận trừng mắt thật to, "Mẹ à, nào có ai lại như mẹ vậy chứ? Con là con gái mẹ hay anh ta là con trai mẹ, sao mà khen người khác lắm thế?" "Nếu mà mẹ có đứa con trai như vậy thì chắc đang ngủ mẹ cũng phải cười tỉnh. Lão Kiều, ông thấy sao hả?" Mẹ Kiều vỗ vỗ vào lưng ghế phía trước. "Ừ, không sai, lúc trước tôi cứ tưởng cậu ấy chỉ hào nhoáng bên ngoài thôi, hàn huyên vài câu thì mới nhận ra đây đích thực là một thanh niên có năng lực. Tôi thấy á... vẫn đừng nên ôm hy vọng quá lớn, An An chỉ thích ăn nhậu chơi bời, còn giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn, chắc người ta không thích kiểu như vậy đâu." Thậm chí ngay cả ba Kiều mà cũng khen Giang Mộ Trì không dứt, tính tình trầm ổn, cử chỉ đứng đắn, ông tùy ý nói một chút chuyện công việc mà Giang Mộ Trì cũng có thể đối đáp trôi chảy, hơn nữa nói rất có lý lẽ, người đàn ông như vậy khó trách được nhiều người ca tụng. Kể cả ba Kiều cũng cảm thấy hai người không xứng đôi. "A a a, không phải chứ, ba mẹ bị sao vậy ạ? Con kém cỏi lắm sao?" Kiều Dư An cực kỳ không cam lòng, tuy Giang Mộ Trì vô cùng đẹp trai nhưng cô cũng không thua anh ta mà...? Sao nhìn hai người như đang có ý rằng cô không hề xứng đôi với anh ta vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ? "Ha ha ha, cũng không phải thế, con gái của ba sao có thể kém cỏi chứ, chỉ là ba thấy đứa trẻ như Tiểu Trì sẽ không thích loại hình kiểu như con đâu." Ba Kiều cười giải thích rồi quay về phía mẹ Kiều, "Nếu không thì con đi thêm vài lần nữa, đặng xem thử có ai phù hợp với mình hơn không?" Đây là có ý định tìm đối tượng xem mắt tiếp theo cho Kiều Dư An à? "Để tôi về rồi tìm thử, tôi cứ tưởng là người ta nói ngoa đấy chứ, ai ngờ thằng bé ưu tú đến như vậy, haiz, được rồi, ưu tú quá cũng không được, lỡ đâu sau này lại khiến An An tủi thân." Mẹ Kiều cũng là suy nghĩ cho con gái mình, đàn ông tốt tuy là khó tìm, nhưng mà hào quang của Giang Mộ Trì không phù hợp với con gái nhà mình, sau này nếu ở chung thì có thể sẽ bị chèn ép, sao họ đành lòng để chuyện đó xảy ra chứ. Kiều Dư An nhìn thấy ba mẹ nói về người khác như chốn không người, vòng tay trước ngực thở phì phò tựa lưng vào ghế ngồi. Cái gì vậu chứ, dựa vào đâu mà lại thấy cô không xứng với Giang Mộ Trì, không phải là Giang Mộ Trì chỉ đẹp trai một chút thôi sao? Không phải là giọng nói hay một chút thôi sao? Sau lưng cũng không biết rốt cuộc là người hay là quỷ đâu, nói không chừng anh ta đang vờ là người tốt đấy, hừ! Trong lòng càng nghĩ càng giận mà, Kiều Dư An chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như thế. Mấy lần xem mắt trước đây, ba mẹ đều đổ cái sai về phía nhà trai, thế mà lần này lại đổ cho cô? Vầy thì làm sao mà nhịn được, cô không nhịn được! Kiều Dư An là một người có tính chống đối, ba mẹ nói như vậy, trong lòng cô lại càng không tin tưởng. Cho dù hai người không ở bên nhau thì đó cũng là do cô từ chối, sao có thể là do ba mẹ ghét bỏ không xứng đôi với Giang Mộ Trì được. Cô không thể nào nhịn được cái kiểu nói chuyện này, cắn chặt môi nghĩ cách làm thế nào để hòa ván -Giang Mộ Trì đưa ba mẹ về nhà rồi chuẩn bị đi lại bị mẹ giang kéo tay, "Haiz, Tiểu Trì à, chớ đi vội, con nói với mẹ một chút về An An xem nào?" "Mẹ, mẹ nói không phải là xem mắt cơ mà?" Giang Mộ Trì đau đầu vuốt vuốt thái dương, quả nhiên miệng của mẹ mình là quỷ gạt người mà. "Mẹ chỉ hỏi một chút thôi, sẵn tiện hỏi thôi mà. An An còn chưa có đối tượng, mẹ nghe nói gần đây nó đang xem mắt, mẹ thấy An An rất tốt, xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, không hề giống lời đồn đãi bên ngoài lúc nào. Mẹ nghĩ chắc là mấy người kia ghen ghét mới đồn đại một đứa con gái tốt ra như vậy. Con cũng lớn rồi, nếu thấy An An tốt thì ráng chủ động một chút đi, cô gái đẹp như vậy mà do dự một giây thôi là bị người ta cướp mất đấy." Giang Mộ Trì nhớ tới dáng vẻ cúi đầu uống trà của Kiều Dư An, nói "Mẹ, tụi con mới gặp nhau một lần mà, mẹ làm như quen thân lắm rồi ấy." "Vậy thì sao chứ, đàn ông thì nên chủ động một chút. Con học tập ba của con kìa, trước kia ba với mẹ cũng gặp nhau lần đầu, nếu ba con không chủ động thì không biết bây giờ con đang ở cái ngõ ngách nào đâu." Giang mẫu lườm Giang Mộ Trì một cái sắc lẹm, ngày xưa ba Giang theo đuổi bà thì lắm chiêu trò, sao giờ lại sinh ra một thằng nhóc đầu gỗ như vầy chứ? Mẹ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* vỗ vỗ tay anh. Đứa con trai này của bà cái gì cũng tốt, chỉ là lĩnh vực tình cảm thì lại trống trơn. Khi còn nhỏ thì có thể cho là chuyên tâm học tập, sau khi tốt nghiệp thì chuyên tâm làm việc, điều này cũng tốt. Nhưng bây giờ đã qua cái tuổi xây dựng sự nghiệp rồi, vẫn là thanh niên sức như sức trâu, vậy mà mấy năm ròng vẫn không thấy bóng dáng của con dâu, chẳng lẽ lại muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại hay sao? Như vậy sao được chứ. *Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. "Con chủ động một chút, có nghe hay không? Cô gái xinh đẹp như vậy mà con còn không thích thì con muốn lên trời à?" "Dạ, con biết rồi." Hiếm khi Giang Mộ Trì cười khẽ được một cái, nghe giọng điệu mẹ nhà mình cứ như là đang nói về con gái ruột, cũng ít khi thấy mẹ thích một cô gái đến như vậy. "Vậy là tốt rồi, con về chú ý an toàn nhé, đừng có lái xe nhanh quá, nhớ chủ động một chút nhen...." Giang mẫu thấy Giang Mộ Trì nở nụ cười nên cũng cười đứng lên. Xem ra lần này có hy vọng rồi, mấy lần trước đều từ chối thẳng thừng, lần này không từ chối thẳng tức là có một tia hy vọng, như vậy là tốt rồi.... Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi nhà cũ, gặp đèn đỏ nên dừng lại, gác tay lên trên cửa sổ xe, trong miệng thì thầm câu "Kiều Dư An", trong đầu tự nhiên hiện lên những móng tay màu đỏ trên chén sứ trắng, khóe miệng hiện lên chút ý cười, khuôn mặt lạnh như băng giờ đây như đang tan chảy. "Reng...reng...reng" Điện thoại được đặt ở bên cạnh rung lên kéo hồn của Giang Mộ Trì về, bắt máy thì bên kia nói vài câu, công ty xảy ra chút việc nhỏ, "Biết rồi, tôi tới ngay đây." Vừa lúc nhảy sang đèn xanh, Giang Mộ Trì tỉnh táo trở lại, để điện thoại sang một bên rồi nổ máy xe biến mất trong màn -Kiều Dư An vừa về đến nhà là đã bộc phát sự giận dữ bất bình bằng cách oanh tạc bằng giọng nói trong nhóm chị em của mình, thái độ của ba mẹ thật sự là hơi quá đáng, rõ ràng là đang nâng người lên đạp mình xuống, trên thế giới này có người nào mà Kiều Dư An cô không xứng cơ chứ? Có bao giờ cô bị ghét bỏ như vậy đâu, càng nghĩ càng giận, cái giọng điệu nói chuyện ấy mà không được phát tiết thì rất là khó nhịn, nhưng mà không phát tiết được với ba mẹ nên đành phải phát tiết với nhóm chị em. Không hiểu sao lại bị cả đám cười nhạoLâm Tự Cẩm "Ha ha ha ha bà mẹ nó, chú dì quả là bảo vật sống mà, giờ tao lại muốn gặp Giang Mộ Trì để xem anh ta ưu tú cỡ nào cơ đấy." Dương Khinh Tuyền "Chậc chậc chậc, mày kém người ta bao nhiêu mà lại khiến cho chú dì ghét bỏ mày đến mức như vậy hả?" Cao Phái Thanh "Lời này của A Tuyền không đúng rồi, lão Kiều bị ghét bỏ đâu phải vì cái chuyện đó đâu cơ chứ? Nó là cô gái ăn chơi trác táng nổi danh ở Vân Thành chúng ta mà...." Nhìn thấy vẻ cười nhạo của tụi bạn, Kiều Dư An cảm thấy trong đầu như có cây pháo đang đốt, nổ đùng đùng không dứt. "Tụi mày quá đáng rồi đấy, bọn mày là chị em của ai hả, sao mà giống ba mẹ tao vậy hả. Bây giờ mẹ tao đã xem xét tìm kiếm đối tượng xem mắt kế tiếp cho tao rồi kìa, hoàn toàn nghĩ rằng tao và Giang Mộ Trì không có khả năng yêu nhau, tức chết tao mà." Cao Phái Thanh "Đừng giận đừng giận, tao từng nghe anh tao kể về Giang Một Trì, đúng thật là một nhân vật chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào, là một bông hoa cao lãnh, tuyết liên trên núi cao, mày và anh ta vốn dĩ chẳng hợp nhau, mày tức cái gì chứ." Lâm Tự Cẩm "Chị Kiều à, không phải là mày thích anh ta đấy chứ? Nghe nói anh ta cực kì đẹp trai, chẳng lẽ đã chạm trúng trái tim nhỏ bé của mày khiến mày mở cờ trong bụng rồi hả?" Dương Khinh Tuyền "A há, thảo nào tức giận như vậy, thì ra là thích rồi à, thích thì cứ theo đuổi đi. Đến lúc đó kéo tới trước mặt chú dì, dọa bọn họ hết hồn luôn." Kiều Dư An bị lũ bạn nói đến mức mặt đỏ tía tai, "Tụi bay nói bậy, tao không có, tao chỉ không phục thôi, nói không chừng anh ta thích tao thì có, sao mà tao không xứng đôi với anh ta được chứ." "Ha ha ha, mày nói câu đó mà mày không xấu hổ hả? Người trong nhóm này đều biết hai người chênh lệch ra sao? Nói khéo léo một chút thì người ta là tài liệu dạy học chính diện, còn mày là ví dụ phản diện." Lâm Tự Cẩm đâm thêm một nhát. Kiều Dư An nhìn thoáng qua gương, mặt hồng ửng, nhưng mà không thể hạ thấp uy phong của mingf được, "Hừ hừ, tụi bay cứ đợi đấy, tao không tin là không bắt được tên đàn ông này!" Quăng điện thoại đi, Kiều Dư An nhào lên giường, trong đầu đều là gương mặt của Giang Mộ Trì, không thể không nói đối với một người chuộng vẻ ngoài như cô, giá trị nhan sắc là chính nghĩa, giá trị nhan sắc là lẽ sống. Trong thế giới mà phẫu thuật thẩm mĩ trở thành phong trào như hiện nay, giá trị nhan sắc khiến cho Kiều Dư An gặp mà không thể quên tương đối ít, những người phẫu thuật thẩm mĩ cô liếc một cái là phân biệt được, tất nhiên là không đẹp đối với cô. Nhưng mà nhan sắc của Giang Mộ Trì kia chắc chắn là tự nhiên, được ngắm một khuôn mặt đẹp trai như vậy là một loại hưởng thụ, cộng thêm giọng nói êm tai, đúng thật là cô chưa gặp qua người đàn ông nào ưu tú hơn Giang Một Trì cả. Lúc trước cô cảm thấy Giang Mộ Trì lạnh lùng quá, lạnh như băng vậy. Nay bị ba mẹ, bị bọn chị em ghét bỏ, trong lòng cô dâng lên cảm giác không cam lòng, cô phải thử vận may một chút, người đàn ông đẹp trai như vậy thì dù có làm bạn thôi cũng tốt. Kiều Dư An lại lụm điện thoại lên, mở giao diện WeChat của Giang Mộ Trì ra, nghĩ nên ngắn cái gì đây? Cô không có cái loại ý nghĩ là con gái thì không nên chủ động, chỉ cần là mình thích thì mình là người can đảm chủ động, không phân biệt giới tính. "Hế lu~, xin chào bạn học Tiểu Giang, anh về nhà chưa?" Kiều Dư An nhắn lời xin chào trước, đợi một lúc vẫn không thấy trả lời nên đành đi tắm rửa. Lúc tắm xong quay lạu vẫn chưa thấy hồi âm, Kiều Dư An bĩu môi, lại nhắn thêm hai tin nữa. "Có đấy không có đấy không?" "Dì không bảo anh phải chủ động một chút à, thế mà lại không để ý tới tôi." Sau đó Kiều Dư An lại nhắn một cái meme "bé heo con nói lầm bầm"* vô cùng đáng yêu, tự cô nhìn mà cũng buồn cười. *Có lẽ là cái hình này áKhông có trả lời cũng không thèm để ý, chắc là đang bận, dù sao cô cũng thể hiện tâm ý của mình rồi, nếu vẫn không trả lời lại thì... thôi quên đi, cô ném điện thoại đi bắt đầu dưỡng da. Giang Mộ Trì đang mở một cuộc họp nhỏ, mấy trưởng phòng đều đang ở trong văn phòng nghe anh sắp xếp công việc, công ty tạm thời xảy ra chút vấn đề nhỏ. Đang tăng ca bỗng nhiên tin nhắn được gửi tới làm điện thoại trong tay Giang Mộ Trì rung lên. Tất nhiên là anh cảm nhận được nhưng mà đang có nhiều người ở đây nên anh không quan tâm. Lúc tin nhắn kêu tới tiếng thứ ba, anh vô thức nhìn thoáng qua điện thoại, ánh mắt của những trưởng phòng kia cũng theo ánh mắt anh mà nhìn tới chiếc điện thoại. Bởi vì Giang Mộ Trì đã từng nói rằng trong lúc họp cấm mang điện thoại theo, người đặt ra yêu cầu như anh không thể tự vả mặt mình được, nên anh chỉ đẩy điện thoại ra rồi tiếp tục làm việc. Đã qua hơn mười phút, rốt cuộc cũng sắp xếp công việc theo, đám trưởng phòng đi ra ngoài, Giang Mộ Trì mới cầm lấy điện thoại, không hiểu sao trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng. Trượt mở khóa màn hình, thấy là WeChat của Kiều Dư An đã phát liên tục bốn tin nhắn, anh còn tưởng là có chuyện gì gấp lắm, nhưng đọc đến tin cuối cùng thì khóe miệng vô thức nhếch lên, vừa lúc bị trợ lý Thiệu Tiêu đẩy cửa vào trông thấy. Thiệu Tiêu hoảng sợ nhìn Giabg Mộ Trì như đang gặp quỷ, anh ta theo Giang Mộ Trì cũng đã bốn năm rồi, chưa bao giờ thấy Giang Mộ Trì cười, hôm nay bị sao vậy cà? Giang Mộ Trì thấy anh ta thì thu ý cười lại, mặt vô cảm hỏi "Chuyện gì?" "Tổng giám đốc Giang, đây là một phần văn bản cần chữ kí của anh ạ." "Để đó trước đi, đặt một phần ăn khuya cho nhân viên tăng ca đi." "Vâng ạ." Thiệu Tiêu mặt vô cảm nhưng thật ra lòng cực kì hưng phấn đi ra ngoài, tay vừa chạm đến tay cầm cửa lại bị Giang Mộ Trì kêu lại, "Lần sau nhớ gỗ cửa trước khi vào." "Dạ, tổng giám đốc." Thiệu Tiêu vô cùng thắc mắc đi ra ngoài truyền đạt "ý chỉ" này. Lúc trước tổng giám đốc Giang nói đi thẳng vào không cần gõ cửa, chậm trễ thời gian, dù sao trừ anh ra cũng không có mấy người sẽ vào đây, sao bây giờ lại bảo gõ cửa nhỉ, chỉ là tổng giám đốc lớn nhất nên phải nghe theo thôi. Trợ lý đi ra, Giang Mộ Trì mới bắt đầu quay lại WeChat của Kiều Dư An, "Xin lỗi cô, vừa rồi đang tăng ca, sao cô biết mẹ tôi bảo tôi chủ động một chút vậy?" Nhìn con heo đang lầm bầm trên màn hình điện thoại kia, khóe miệng anh hơi cong lên, cảm thấy tâm trạng mình rất tốt. Kiều Dư An đang đắp mặt nạ, nghe thấy chuông điện thoại di động, "Vậy mà anh lại không chịu chủ động hơn một chút, cứ để cho tôi chủ động." Kiều Dư An để điện thoại di động xuống, tự nhủ, "Cũng biết tán gẫu đấy chứ, xem ra cũng không phải không thú vị." "Xin lỗi, lúc nãy đang làm việc, nếu không chúng ta làm quen lại lần nữa nhé?" Giang Mộ Trì nhớ tới bộ dạng của Kiều Dư An rồi nghĩ đến những lời đồn mà mình đã từng nghe kia, nghĩ thầm quả nhiên là đúng như lời mẹ Giang nói, không thể tin những lời đồn đó mà, cô ấy không những không giống kiểu người như vậu mà thoạt nhìn còn khá thú vị Mộ Trì "Chào cô, tôi là Giang Mộ Trì, lần đầu gặp mặt, mong quan tâm nhiều hơn." "Ha ha ha......" Lúc Kiều Dư An thấy tin nhắn này thì cười đến mức rớt cả mặt nạ. Thật sự nhìn không ra đấy, không ngờ Giang Mộ Trì lúc riêng tư lại không hề lạnh như băng, thú vị, vẻ ngoài đẹp trai cũng có linh hồn thú vị. "Chào anh, tôi là Kiều Dư An, là đối tượng xem mắt của anh, mong chỉ bảo nhiều hơn." Giang Mộ Trì "Cô thật là......" Thú vị không nói nên lời, không hề giống những người trước kia, gò bó cứng nhắc, vừa thấy là mất hứng."Tôi làm sao hả?" "Không sao cả, rất tốt." Có sinh lực, có sức sống, khiến cho người ta nghĩ đến là cảm thấy vui vẻ."Hí hí, tôi cũng thấy tôi rất tốt." Kiều Dư An mèo khen mèo dài đuôi, trong lòng đắc ý cực kỳ, nghĩ thầm vụ này thành cái chắc rồi, làm gì có người đàn ông nào mà cô không hạ được cơ chứ. "Ừ, nghỉ ngơi sớm đi, tôi làm việc thêm chút nữa đã." Giang Mộ Trì mở ra tài liệu văn bản ra, đã 930 rồi, cũng nên về nghỉ ngơi. "Được, anh làm việc đi." Lần đầu nói chuyện của hai người coi như vui vẻ, điều này khiến cho Kiều Dư An tràn đầy tự tin. Cũng không phải nói là thích nhưng dù sao Kiều Dư An cũng rất có hảo cảm với Giang Mộ Trì, dầu gì người ta cũng đẹp trai, giá trị nhan sắc là tất cả. Ngày hôm sau Kiều Dư An thức dậy rất sớm, không ngờ cô lại mơ tới gương mặt đó của Giang Mộ Trì, bị sợ hãi nên tỉnh giấc, chỉ gặp qua một lần mà nhớ mãi không quên, quá đáng sợ rồi. Không muốn ngủ tiếp, cô rửa mặt thay quần áo xuống lầu ăn cơm, mẹ Kiều giữ chặt Kiều Dư An, cô còn tưởng rằng mẹ muốn hỏi cô và Giang Mộ Trì ở chung như thế nào, ai ngờ lời nói của mẹ không làm người ta sợ hãi thì đến chết cũng không thôi. "An An à..., con thấy thằng bé này thế nào, tuy dáng vẻ hơi kém một chút nhưng năng lực thì không kém, đang làm trưởng phòng của một công ty đã lên sàn chứng khoán đấy." Mẹ Kiều cầm lấy một phần album xem mắt, không biết là ai lén đưa cho bà nữa. "Không phải chứ mẹ, hôm qua chúng ta mới xem mắt xong cơ mà, hôm nay lại xem mắt, mẹ không biết là làm như vậy là không tốt sao?" Kiều Dư An mặt vô cùng kinh ngạc nhìn mẹ mình. Mẹ Kiều liếc ngang một cái, "Cái này thì có gì không tốt chứ, ngày hôm qua là con và Tiểu Trì ăn bữa cơm với nhau, mẹ và ba con đều không để trong lòng, chắc chắn là hai đứa không có cơ hội rồi, không bằng tìm nhà khác xem mắt cho kịp. Con tới xem cái đây này." "Mẹ!" Kiều Dư An đẩy ra, liếc cũng không muốn liếc, "Sao mẹ biết là không có khả năng chứ, nói không chừng tụi con sẽ ở bên nhau đấy?" Tuy khả năng này có hơi nhỏ... khụ khụ. "Con?" Mẹ Kiều đánh giá Kiều Dư An từ đầu tới chân, thở dài, "Con gái à, tuy con rấtt là xinh đẹp, nhưng mà cubgx không thể mơ quá đẹp được, Tiểu Trì không hợp với con, chúng ta phải sống thực tế hơn một chút." Một người đàn ông tinh anh thành công sẽ vừa ý một người phụ nữ tâm tính chưa trưởng thành giống như một đứa trẻ sao? Mẹ Kiều không có niềm tin này. "Mẹ, mẹ quá khinh người rồi, con không nói với mẹ nữa, con không xem mắt đâu, ngày nào cũng xem mắt, khi nào thì mới kết thúc đâyyyy...." Kiều Dư An xém bị mẹ mình làm tức chết. Trong thời gian gần đây, biên độ xem mắt ngày càng lớn, không phải là cô không có ý định kết hôn, mà là chưa gặp được người thích hợp, cho nên cũng không chống đối lắm chuyện xem mắt, chỉ là xem mắt hàng ngày thì ai mà không phiền chứ.... "Chừng nào bay kết hôn thì mẹ sẽ không giục bay kết hôn nữa, anh hai bay chuẩn bị có con rồi kia kìa mà bay còn chưa có bạn trai. Bảo mẹ sao mà không vội đây cơ chứ." Suy nghĩ của mẹ Kiều đều đặt hết lên người đứa con gái này, muốn tìm cho con một mối lương duyên xứng đôi, mấy bữa nữa là nó hai mươi tám rồi, không vội sao được? "Rồi rồi rồi, con biết rồi ạ, nhưng mà hôm nay không xem mắt được không ạ? Con còn có việc, con ra ngoài trước đây." Kiều Dư An không dám cãi lí với mẹ nữa, lỡ bị ba nghe được là ăn đòn cái chắc, trong nhà này mẹ có vị trí tối cao, ai dám tranh luận với mẹ thì bị đánh trước. "Ai, con đứa nhỏ này, mới sáng sớm mà con đi đâu?" Mẹ Kiều không bắt người lại được, Kiều Dư An chạy ra cửa nhanh như chớp. Kiều Dư An lái xe đến bờ sông, ngồi trên thềm đá chịu gió lạnh. Lúc này mới bảy giờ sáng, ven bờ sông đều là những người chạy bộ sáng sớm, chỉ có cô là bị mẹ bức đến nỗi phải ra khỏi nhà, ủ rũ chống cằm ngắm cá bơi dưới sông. Lần đầu tiên cô phát hiện, bờ sông buổi sáng lại có nhiều cá đến vậy, nhớ tới trên xe còn có một mẩu bánh mì, cô chạy tới lấy, ngồi xổm bên bờ sông cho cá ăn. "Cá con ơi, chị chỉ còn một miếng bánh mì đều cho mấy em ăn hết đấy, nhớ mang đến cho chị nhiều vận may nhé. Em thấy chị có đáng thương không nè, mới sáng sớm đã bị đuổi ra ngoài, mẹ của mấy em có giục hôn mấy em không..." Mẹ kiều bảo nếu cô kết hôn thì sẽ không thúc giục nữa, vậy là Kiều Dư An cũng coa thể tưởng tượng được những ngày kế tiếp sẽ ra sao rồi, nghĩ tới là nhức đầu. Loáng một cái đã xong một miếng bánh mì, Kiều Dư An phủi tay, "Hết rồi nhé, chị cũng đói bụng rồi, chị đi ăn cơm đây." Kiều Dư An đang muốn đi thì đằng sau bỗng có người lên tiếng "Cô ở đây làm gì thế?" Vốn là cô đang đắm chìm trong thế giới của mình, đột nhiên có giọng nói khiến cô giật mình, cả người theo quán tính nghiêng về phía trước, khi sắp chuẩn bị thân mật với những chú cá thì cổ áo bị người ta kéo trở lại, rơi vào trong một vòng tay mạnh mẽ đầy sức lực. Kiều Dư An nhắm mắt lại, hơi thở đàn ông tràn ngập trong mũi, có mùi mồ hôi nhưng không khó ngửi lắm. Không khí yên tĩnh một lát, người đàn ông mở miệng, giọng điệu hơi gấp gáp, giọng trầm xuống, "Mới sáng sớm mà cô đã bơi rồi sao?" "Là anh...," Kiều Dư An mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt cười cười quen thuộc, luống cuống chui ra khỏi vòng tay của anh, sau đó bĩu môi, "Không phải là do tôi bị anh dọa sợ sao, sao anh lại ở đây?" Kiều Dư An vỗ vỗ ngực, lúc nãy bị dọa sợ hết hồn, tuy cô biết bơi nhưng nước này bẩn lắm, lại mới sáng sớm nữa. Nếu bị lên báo, bị mẹ thấy được thì có thể bà lại cho rằng cô muốn trốn xem mắt mà nhảy sông tự tử nữa đấy. "Tôi đang chạy bộ buổi sáng, mới sáng sớm mà cô làm gì ở đây vậy?" Giang Mộ Trì đã chạy tầm vài vòng rồi, chạy vòng nào qua đây cũng thấy cô, ngồi xổm bên bờ sông không biết đang làm gì. Lúc đầu anh cũng không chắc đó là cô, sau đó thấy màu đỏ trên móng tay thì mới chắc chắn, chạy xong rồi nên muốn tới chào hỏi một chút. "Tôi á, rảnh rỗi cho cá ăn." Kiều Dư An bĩu môi, nghiêng đầu nhìn cá dưới sông. "Ừm, ăn sáng chưa?" Giang Mộ Trì một tay chống nạnh, nhìn thoáng qua những chú cá dưới sông vẫn chưa nỡ rời đi kia. Cũng thật là có năng lượng. "Chưa, anh muốn mời tôi ăn sáng sao?" Kiều Dư An được voi đòi tiên, cười y như tên trộm. "Được, đi thôi. Cô lái xe tới sao?" Nơi này cách nhà họ Kiều hơi xa, chắc là không phải đi bộ tới đâu. "Đúng vậy, xe tôi kia kìa." Kiều Dư An chỉ tay vào chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu bên đường. Giang Mộ Trì cười nhẹ, thật đúng là phong cách của cô, sôi nổi đường hoàng. "Vậy đi thôi, chở tôi một đoạn nhé." Giang Mộ Trì không hề mất tự nhiên đi về phía chiếc xe, Kiều Dư An mới phản ứng trở lại, quay đầu nhìn về phía bầy cá còn đang quanh quẩn ở ven bờ sông, nở nụ cười, vận may đến rồi. Kiều Dư An nghe Giang Mộ Trì chỉ đường lái xe đến một tiệm bán đồ ăn sáng, gọi hai phần bữa sáng. Quán này đông khách nhưng tốc độ rất nhanh, hai người mới nói chuyện vài câu thì đồ ăn đã tới. Sau đó ăn cơm thì không nói nhiều, ăn sáng xong hai người sánh vai đi ra khỏi tiệm. Giang Mộ Trì mở miệng trước, "Tôi tự mình về, cô cũng phải đi làm phải không?" "Việc này không vội, tôi muốn nói với anh một chuyện." Kiều Dư An giữ chặt ống tay áo anh kéo anh tới dưới gốc cây, bộ dạng cứ như là ăn trộm. Giang Mộ Trì nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang níu lấy ống tay áo mình, móng tay màu đỏ, khoảng giữa lông mày giãn ra, nhưng anh không mở miệng từ chối mà đi theo cô qua đó. "Chuyện gì?" Giang Mộ Trì cũng không biết mình lấy đâu ra cái tính tình tốt như vậy, nếu trước kia xảy ra việc như này thì nào như thế Dư An do dự một hồi, lời đã đến bên miệng rồi mà không nói ra được. Cuối cùng thấy Giang Mộ Trì muốn mở miệng, cô khẽ cắn môi, trong lòng căng thẳng, nhắm mắt nói, "Chúng ta kết hôn đi."~hết chương 2~

hôm nay vợ kiếm chuyện với anh chưa